Đêm Xuân

/

Chương 72

Chương 72

Đêm Xuân

Y Nhân Khuê Khuê

14.370 chữ

02-07-2023

Tiếng mưa rơi xối xả, vang vọng từ ngoài vào trong phòng.

Thời Vũ ôm Thích Ánh Trúc, da thịt hai người dính vào nhau, gấp gáp vội vàng như mưa trúc mọc thành cụm (trúc mọc thành cụm sau mưa), nóng bỏng quyến rũ.

Thích Ánh Trúc nhún vai, nàng mơ màng bị hắn ôm từ ngoài vào phòng. Mái tóc dài của nàng buông xõa đến hai khuỷu tay của hắn, nàng chỉ để lộ khuôn mặt trắng nõn, hai gò má đỏ lên. Ngoài trời mưa to gió lớn, bên trong quấn quýt, say mê. Màn lụa bị gió thổi bay lên, nàng còn cho rằng hắn sẽ ôm nàng về giường, sau khi hai người vào nhà, hắn lại đặt nàng lưng dựa tường, người thì ngồi trên bàn.

“ Choang” một tiếng giòn tan, là tiếng bình hoa rơi xuống đất.

Khi lưng nàng áp vào bờ tường lạnh lẽo, lúc đó nàng mới nhận ra đây không phải là giường. nàng ngẩng đầu lên mới biết nàng bị hắn ép phải ngồi xuống đã vậy nàng lại còn nhìn hắn. Vì tiếng bình hoa rơi xuống làm nàng giật mình, bừng tỉnh nhưng khi ánh sáng của ngọn nến vụt tắt trong đôi mắt hắn, nàng lại nhìn vào đôi mắt của hắn rồi lại một lần nữa rơi vào giấc mộng si.

Trên người nàng vẫn còn ẩm ướt, gió lại thổi khắp nơi. Giấc mộng đêm xuân lại quay về vừa ảo mộng vừa say mê.

Nàng rất thích giấc mộng đêm xuân nhưng nàng còn cảm động nhiều hơn. Nàng muốn kháng cự lại nhưng lại không nhịn được giơ tay vuốt v e đôi mắt của hắn. Ngón tay nàng sờ vào mí mắt của hắn hơi lạnh, nàng chăm chú nhớ lại vị lang quân mà nàng đã yêu từ năm mười bảy tuổi đến bây giờ.

Hắn mặc kệ nàng ôm hắn, vuốt v e đôi mắt hắn, cơ thể hắn cao lớn đứng trước mặt nàng, cúi đầu xuống lưu luyến, nhung nhớ hôn nàng. Thích Ánh Trúc giãy dụa nói:” Đừng như vậy, ta còn đang bị cảm…”.

Hắn nắm tay nàng thật chặt, hắn nghiêng mặt cúi xuống cắn lên xương quai xanh của nàng. Thân thể nàng bị hắn k1ch thích đến độ ngã thẳng ra, nửa người phía trên của nàng ngửa ra sau, hơi thở hỗn loạn. Nàng nghe thấy bên tai nàng có tiếng nói, nàng không biết liệu có phải nàng đang nghe hắn nói hay không.

Nàng nghe thấy câu trả lời của hắn:” Nàng cứ lây bệnh cho ta đi”.

Nghe vậy  nàng cảm động đến suýt nữa thì khóc.

Nàng dùng mu bàn tay che miệng, khó nhịn mà nhíu mày rồi quay đầu đi chỗ khác.

Hắn lại gần nàng rồi nói:” Nàng có khăn tay không?”.

Mặt nàng càng đỏ hơn, ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào.

Có phải hắn muốn làm cái đó không?

(/// đây là điều bạn edit muốn nói:” Không có từ thay thế mà cũng ko hiểu, cái khăn tay thì có thể làm được cái gì?Beta: Chắc lúc trc chơi xong để lau đó ><)

Thời Vũ nhạy bén nhận ra những suy nghĩ đen tối của nàng trong chốc lát rồi hắn bật cười. Hắn cảm thấy nàng đúng là “ chơi” tốt, liền ôm chặt nàng, chặt đến mức không thể phản kháng. Hắn cười tủm tỉm nói:” Không phải như những gì nàng nghĩ đâu”.

(/// Cái từ” chơi” ở cái bộ này từ chơi đùa thành “chơi” đủ thứ luôn =))))))

Hắn vừa nói, vừa lấy cái khăn tay ra khỏi tay nàng. Trước mắt nàng bây giờ một bên thấy rõ một bên lại mờ mờ, trong phòng vang lên tiếng sột soạt, đôi mắt nàng đã bị hắn làm cho mờ đi. Hắn xếp khăn lại vài lần, từ lúc có thể nhìn ánh nến mờ mờ đến lúc tối đen.

Nàng vội vàng vươn tay về phía trước:” Thời Vũ”.

Nàng vội vàng ôm lấy vòng eo mạnh mẽ, vững chãi của hắn, chỉ có khi ở trong vòng tay hắn nàng mới bớt hoảng sợ và cảm thấy an toàn hơn. Trong lòng nàng mê mẩn hắn tay nàng bị hắn nắm chặt. Hắn cúi đầu ở khóe môi nàng mơ màng nói một câu:” Nàng sợ sao, đừng sợ, là ta”.

Thích Ánh Trúc:” Chàng cởi khăn ra cho ta có được không? Ta không muốn “chơi” như thế này”.

Hắn luôn là một kẻ rất kiên nhẫn vào những lúc như thế này, hắn trả lời rất nhẹ nhàng, dịu dàng, đầy dụ dỗ:” Nàng cứ nắm chặt lấy tay ta. Nàng hãy cảm nhận cho tốt…”.

Hôn l3n chóp mũi nàng rồi hỏi:” Đây là cảm giác gì?”.

Hắn lại hôn nhẹ lên khóe môi nàng hỏi tiếp:” Còn cái cảm giác này thì sao?”.

Nàng nắm chặt lấy tay hắn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Hắn vẫn luôn nắm chặt bàn tay nàng, tâm tư nàng liền bay mất. Màn lụa nặng nề, cửa sổ bị gió thổi mở ra, ánh nến tắt ngúm, tiếng mưa rơi qua cửa sổ.

Mái tóc được vén lên, từng lớp váy được mở ra.

Mưa gió trong căn phòng này u ám biết bao.

Thời Vũ:” Ương Ương, tới chơi đi “.

Nàng bị hắn kéo đi:” Được rồi”.

Nữ lang ngồi trên giàn hoa hai mắt bị bịt kín bởi chiếc khăn tay, hai chân đung đưa thu chân về phía sau. Nàng ngửa cổ ra phía sau, lưng dựa vào tường, cả người thả lỏng, ngực phập phồng, làn da trắng như tuyết. Hắn hôn từ tóc xuống đến cổ, không gần không xa.

Eo nàng bị hắn siết chặt một cách chậm rãi. Hắn ý vị không rõ mà đè mạnh xuống, nửa thân người nàng nhất thời cứng đờ ra, thở dài một tiếng, áp trán vào cổ hắn. Nàng tức giận, mắng hắn:” Thời Vũ”.

Hắn cười nhẹ một tiếng, hắn nhớ rất rõ nơi này.

Thời Vũ lẩm bẩm:” Mỗi lần nàng kêu tên hắn “ Thời Vũ” trong đó có không biết bao nhiêu ý nghĩa, ta đều không hiểu”.

Thích Ánh Trúc:” Chàng không hiểu sao?”.

Hắn nghịch ngợm nói:” Ta không hiểu, nàng hiểu là được rồi”.

Nàng hiểu nha—

Đôi mắt nàng bị che lại bởi chiếc khăn tay nàng chỉ cảm thấy nhân gian này thật mông lung, trời đất u ám nhưng từng nơi trong cơ thể nàng đều được thư giãn. Dưới sự dạy dỗ của hắn, nàng cảm nhận được trận mây mưa này sắp bắt đầu.

Vọng hải dục cầu, bắt phong truy vũ*

* ( /// để nguyên thì hay hơn, còn nếu viết ra “ Dục tựa biển sâu không đáy, không có cách nào thỏa mãn).

Tất cả cảm xúc đều bị phóng đại hết cỡ, tiếng mưa kéo đến rào rào mạnh mẽ vang lên bên tai nàng. Gió từ khắp nơi thổi đến, cả người nàng như đang chìm vào nước. Nàng chậm rãi, dần dần bị cái cảm giác này che phủ, từng chút từng chút một nàng biết rõ bản thân nàng đang đắm chìm vào đó, khuôn mặt của nàng cũng bị cảm giác đó nhấn chìm hoàn toàn. 

Niềm vui sướng lên đến cực hạn giống như trước khi chết được cuồng hoan một lần vừa k1ch thích lại rất nguy hiểm, nguy hiểm cám dỗ đến mức nào vẫn luôn tiến về phía trước.

Thích Ánh Trúc trở nên thật kì quái, giống như nàng đang khóc, cõ lẽ nàng thật sự đang khóc. Nước mắt rơi từ sau chiếc khăn tay từng giọt rơi xuống, nàng dựa vào hắn, nàng ôm chặt hắn. Nàng vừa ngại ngùng vừa sợ hãi, nàng sợ hắn vuốt v e thân thể nàng. Lúc nàng tưởng nàng rớt xuống vực thẳm của d*c vọng, nàng biết hắn đang đứng bên mép vực, cùng nàng đắm chìm, rơi xuống vực thẳm ấy.

Nếu có một người tình nguyện làm bạn thì đến cả nỗi sợ hãi cũng sẽ có người chia sẻ cùng.

Nàng dần dần lười biếng, nàng ngửi được mùi của hoa trong đêm. Nàng như bị mang về năm mười  bảy tuổi.

Tất cả những ngày xuân, ngày hè nàng đều cùng với hắn đắm chìm trong niềm vui sướng hết sức hoang đường.

Nàng càng lớn, nàng càng rụt rè. Có lẽ nàng đã quên đi cái cảm giác hồi hộp khi phá tan xiềng xích rồi nhưng đêm nay lại một lần nữa nàng bị hắn đưa về năm mười bảy tuổi. Giống như nàng đang đứng dưới những cơn mưa xuân, núi non xanh biếc, sương mù ngập tràn.

Tiếng mưa từ khắp nơi truyền đến tựa như thiếu nữ Thích Ánh Trúc năm mười bảy tuổi hơi ngước mắt lên liền nhìn thấy một thiếu niên mặc áo đen bước đi trong cơn mưa, thong thả bước từng bước.

Lúc hắn ở cùng nàng, hắn dịu dàng liếc nhìn nàng một cái.

Bầu trời u ám, tuổi niên thiếu quay về, quá khứ hiện lên trước mắt day dứt đến tận tâm can. Thích Ánh Trúc vừa buồn bã  vừa nhận ra một điều:” Ta đúng là một người yêu nhan sắc”. (1)

Thời Vũ:” Nàng đang nói gì vậy?”.

Nàng không hề trả lời hắn mà chỉ hốt hoảng ôm chặt hắn, nàng nói trong mơ màng:” Ta không nhìn thấy gì hết, để ta ôm chặt chàng hơn nữa được không? “.

Giọng cười của hắn lọt vào tai nàng.

Hắn hỏi nàng:” Nàng đang nói gì vậy? Ý nàng là nàng muốn ôm eo ta hay là chân ta.

Hắn ghé sát tai nàng nói:” Hay là nàng muốn ôm hết”.

Nàng say mê hắn, hắn hiểu rất rõ điều này!.

Cả một đêm hỗn loạn từ lúc tối mịt đến khi bình mình.  Thời Vũ đem hết hoa chiêu* ra sử dụng, hắn còn trẻ tràn đầy huyết khí phương cương, thân thể khỏe mạnh tráng kiện, trải qua mấy lần k1ch thích, cả người hắn đã sảng khoái, thoải mái hơn nhiều nhưng hắn vẫn chưa đã thèm. Sức khỏe của nàng vốn đã yếu nên thể lực không tốt nổi, càng về sau nàng đã rất cố gắng, miễn cưỡng chịu đựng hắn, dần dần cảm thấy khó khăn, mất hứng.

*kỹ năng giường chiếu

Hắn thấy nàng mệt mỏi như vậy, hắn đành phải ngừng chiến(“ chơi”) để chăm sóc nàng. Hắn thích cùng ở một chỗ với nàng, lúc còn thời niên thiếu hắn nghĩ hắn đơn thuần chỉ là ham thích d*c vọng nhưng lúc này hắn mới biết hắn yêu nàng không cần bất kì lý do nào hết. Cho dù không làm chuyện đó, chỉ cần hắn được ôm thân thể nàng, dựa vào cổ nàng thì hắn cũng có thể chìm vào một giấc ngủ sâu an ổn.

Lúc Thời Vũ tỉnh giấc, trời bắt đầu tờ mờ sáng. Trong vòng tay của hắn không có thân thể của nàng làm hắn hoảng sợ, khủng hoảng một lúc lâu. Sự cảnh giác của sát thủ đã bị hắn ném đi sạch sẽ, hắn đột nhiên đứng bật dậy trợn tròn mắt. Mái tóc dài của hắn rơi xuống, hắn ngồi ở trên giường của nàng, nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện lúc đó hắn mới chợt bừng tỉnh rằng đây không phải là một giấc mơ, Thích Ánh Trúc nàng ấy đã thật sự trở lại.

Thời Vũ ngồi sững người ở trên giường rất lâu rồi đột ngột giật mình, hắn không thể ngờ hắn vậy mà không hề có một chút sự phòng bị nào cứ như vậy mà ngủ một giấc ngay cả nàng thức dậy trước hắn mà hắn cũng không biết.

Lúc trước hắn ở Tần lâu sở, hắn luôn nhìn thấy cảnh những tên lang quân đắm mình trong sắc đẹp của mỹ nhân, lúc nào hắn cũng nhìn thấy được tâm tư đầy d*c vọng của họ, lúc đó hắn không thể nào hiểu được. Bây giờ, hắn đã hiểu được lúc đó hắn còn nhỏ nhưng tâm tư hắn rất hẹp hòi. Nếu nàng là một sát thủ hoặc là một thích khách mà hắn lại ngây ngốc như vậy có lẽ hắn đã sớm bị một đao lấy mạng từ lâu.

Thời Vũ che lồ ng ngực, hắn cảm thấy sợ hãi và bất lực.

Hắn đành phải mặc quần áo rồi đứng dậy mà hắn nghĩ đến chuyện nàng còn ở bên ngoài, hắn lại rất cao hứng cất tiếng gọi:” Ương Ương…”.

Bên ngoài trời vẫn không ngớt mưa dù không còn nặng hạt như hôm qua mà chuyển thành một cơn mưa xuân nhẹ nhàng. Thích Ánh Trúc đứng dưới mái hiên nói chuyện với Dược nương tử. Nàng đang nói với Dược nương tử về sức khỏe của mình:” Sư phụ, bệnh tình của con chưa hết, hôm nay con không thể cùng người ra ngoài xem bệnh. Để con đi làm cho người một hộp đồ ăn, sư phụ nhớ hâm nóng lại trước khi ăn… Chút nước, con sẽ đi sắc thuốc sau”.

Dược nương tử gật đầu, đệ tử này của nàng sức khỏe vốn không tốt, ba ngày hai bữa bị bệnh là chuyện bình thường, nàng đã sớm quen thuộc rồi. Lần này bị cảm lâu như vậy… Dược nương tử cảm thấy kì lạ:” Con đưa tay qua đây, để ta xem giúp con, theo lý thuyết thì sức khỏe của con kém như vậy nhưng cũng đã nghỉ bệnh mấy ngày đáng lý ra phải khỏe hơn rồi mới đúng”.

Thích Ánh Trúc vội vàng giấu tay ra phía sau, ánh mắt nàng trốn tránh:” Thân thể của con đã tốt được hơn một nửa rồi chỉ là con muốn thân thể con khỏe hơn chút nữa mà thôi”.

Dù sao Dược nương tử cũng là một người chất phát, nàng cũng không nhìn ra người đệ tử này đang chột dạ. Dược nương tử dặn dò nàng nên hái thuốc gì, lúc chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên nghe được tiếng nói của nam nhân truyền ra từ trong gian phòng của Thích Ánh Trúc:” Ương Ương”.

Dược nương tử:” Là ai?”.

Thích Ánh Trúc giật thót tim, nàng vội vàng nghiêng người ngăn cản tầm mắt của Dược nương tử, nàng nhanh miệng nói:” Sư phụ là người nghe nhầm rồi”.

Dược nương tử nhìn nàng một lúc rốt cuộc cũng nhận ra. Dược nương tử tâm trạng rối loạn:” Ai vậy?”.

Thích Ánh Trúc mím môi, nhỏ giọng cầu xin Dược nương tử:” Ngày khác lúc thời cơ chín mùi( mọi thứ ổn định), con sẽ dẫn chàng ấy đến cho sự phụ nhìn”.

Dược nương tử:” Được nhưng đừng làm chuyện gì vượt qua khuôn phép, sức khỏe con không tốt đâu”.

Mặt Thích Ánh Trúc đỏ lên, cuộc nói chuyện với Dược nương tử cuối cùng đã kết thúc, nàng đã nói là không muốn vậy thì Dược nương tử đành đè nén sự tò mò lại vậy, mỗi bước đi của Dược nương tử đầy lưu luyến, tò mò, Thích Ánh Trúc quay lưng lại, nhẹ nhàng thở ra rồi vỗ nhẹ lên hai gò má phiếm hồng của nàng để nâng cao tinh thần.

Sau khi hắn gọi tên nàng hắn liền phát hiện bên ngoài có người, hắn liền im lặng, dựa vào cửa sổ mà quan sát động tĩnh ở bên ngoài. Hắn nhìn cho đến khi Dược nương tử đã rời đi, một lúc lâu sau nàng vẫn không có vào nhà. Hắn còn cho rằng nàng đang giận hắn vì lúc nãy hắn gọi nàng, hắn chần chừ một lúc cuối cùng vì muốn được gặp nàng hắn liền mở cửa phòng ra.

Bầu trời vẫn một màu xám xịt, mưa bay bay như lụa mỏng.

Thời Vũ nhìn thấy nàng đang quay lưng về phía hắn, nàng đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu thấp trước hiên nhà. Váy trắng, tóc đen, bóng dáng mảnh khảnh yếu ớt. Nàng ngồi dưới mái hiên ngắm nhìn mưa bay khắp mọi nơi, nàng như tuyết, xinh đẹp trong trẻo.

Chỉ trong một khoảnh khắc, tiếng mưa rơi vang lên, hắn nhìn chăm chú bóng lưng của nàng, hắn cảm thấy cả thế giới này đều trở nên thật rạng rỡ, xinh đẹp, dịu dàng.

Lần đầu tiên trong đời hắn mong thời gian dừng lại.

Thời Vũ ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào hình bóng của  nàng.

Nàng biết hắn đứng ở sau lưng nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn mưa, cả không gian yên tĩnh, màn mưa bay bay, đôi mắt nàng nhíu lại, dịu dàng nhẹ nhàng mở miệng nói:” Thời Vũ”.

Thời Vũ:” Sao vậy?”.

Thích Ánh Trúc chậm rãi nói:” Rất lâu trước đây, ta chưa từng nghĩ đến chuyện cả đời này ta sẽ ở bên cạnh một đệ nhất sát thủ”.

Hắn sững sờ hồi lâu, cúi đầu xuống.

Những lời nói của nàng làm hắn nhớ lại những ký ức về những cuộc đuổi giết, ám sát, hắn còn ép buộc nàng phải uống thuốc. Trong lòng hắn không quá dễ chịu, một lúc lâu sau hắn mới nói:” Nàng lại muốn từ chối ta sao?”.

Thích Ánh Trúc nói:” Có thể thấy trên đời này không có chuyện gì không thể xảy ra”.

Thời Vũ im lặng một lúc lâu, trong lòng hắn suy tính rất lâu, hắn rốt cuộc cũng hiểu được ý nàng chỉ là nàng đang nói uyển chuyển mà thôi. Trong lòng hắn lập tức vui mừng, hắn đi từng bước đến bên cạnh nàng rồi cầm lấy tay nàng, thanh âm cao lên:” Ý của nàng là muốn chúng ta trở lại như xưa sao?”.

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên nét cười.

Nàng dùng ánh mắt vừa vui sướng vừa ngại ngùng nhìn hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng nhưng lúc hắn mở miệng thì:

“ Hắt xì”.

Thích Ánh Trúc:”…”.

Thích Ánh Trúc che miệng rồi đẩy hắn:” Đến lượt chàng bị cảm rồi”.

Thời Vũ thấy nàng chuẩn bị rút tay nàng khỏi tay hắn đã vậy còn dịch sang chỗ khác. Động tác của nàng khiến hắn cảm thấy hơi đau lòng:” Nàng đang chán ghét ta sao?”.

— Nàng không phải vừa mới nói với hắn, nàng muốn cùng hắn ở bên cạnh nhau sao?

Làm sao có thể.

———————

(1) Chị Trúc mê trai, thấy trai đẹp từ cái nhìn đầu tiên đã bị hớp hồn gòi:3

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!